I was required to write about one thing in my pocket in my Creative Writing class. I chose my hand sanitizer and the memory of the global pandemic – COVID-19. And here is my little poem.
Oh my little hand-sanitizer How tiny you are, but how powerful you are, as a memory keeper The memory of a pandemic How painful it was Maybe, before the pandemic, happens Little people think of you When the pandemic sweeps Essential you, become You smell like linen, and lavender, fresh But the smell of the pandemic, stink, dead You bring a bit of comfort In the room is crowded, and full of antiseptic What can I tell When the world is upside down When human becomes weak and fragile When the virus spreads, steals, and kills When you often get forgotten, now becomes known and essential Oh, what more can I tell? How dear you are, keep me safe How sweet you are, give me a scent Fresh scent in the midst of death
Trong lớp học viết của mình, mình được yêu cầu viết về một vật bất kì trong túi mình. Và mình chọn lọ nước rửa tay khô, và những kí ức về đại dịch COVID-19. Và đây, là bài thơ trong túi của mình.
Ôi, lọ nước rửa tay nhỏ của chị Em bé nhỏ và cũng mạnh mẽ làm sao, như người lưu giữ kí ức Những kí ức về đại dịch vừa qua Nó đớn đau làm sao. Có lẽ, trước khi đại dịch xảy ra Ít người nghĩ đến em Khi đại dịch quét qua Em bỗng thiết yếu làm sao. Em có mùi của vải lanh và oải hương mới cắt Nhưng mùi của đại dịch, là mùi của hoang tàn, chết chóc Em đem chút an ủi Giữa nơi phòng bệnh đông đúc, đầy mùi tử khí Chị có thể nói gì nữa Khi thế giới đảo lộn Khi con người yếu đuối, mỏng manh Khi vi-rút lây lan, cướp phá, và huỷ diệt Khi em thường bị quên lãng, nay được nhớ tên và quan trọng Ôi, chị còn có thể nói gì nữa Mến em làm sao, giữ chị an toàn Ngọt ngào làm sao, em đem hương Hương trong lành ở giữa... sự chết.