“Mình 21 tuổi, một độ tuổi đủ để biết suy nghĩ…
Mình cũng khá giỏi lịch sử để thấy mỗi lần học những trang sử Việt Nam có cái gì nhức nhối, bức bối…
Mình cũng khá ổn môn Tư Tưởng, Đường Lối, để mỗi lần học là ngồi đọc thêm những điều “bên phe đối lập”…
Mình sinh ra trong một gia đình mà thế hệ ông bà mình, cha mẹ mình trải qua những cuộc chiến, những tàn khốc còn vương trong lòng…
Trong kí ức mình…
Mỗi dịp 30/4 là mỗi lần trời mưa rất to…
Ti vi phát rất nhiều những phim tư liệu, đen trắng, mình đã từng thích…
Lớn hơn…
Mình từng vui vì là kì nghỉ lễ…
Mình từng vô tư vui… vui trong những lần buồn…
Vui sao có người đã rơi lệ…
Vui sao có người đã ôm nỗi đau trải gần đời người…
Thống nhất sao…
Sao mà có nước mắt bà ngoại mình…
Sao mà có những nỗi ám ảnh day dứt mang theo suốt đời người của ông ngoại mình những năm… cải tạo…
Sao mà có những kí ức chạy trốn, chạy đạn của ba mẹ mình từ thuở lên 10…
Sao mà có những chuyến tàu xa trùng khơi, ngàn thuyền nhân, người rơm… nằm xuống…
Là tại sao?
Khi đúng hay sai, chính nghĩa hay hung tàn, sự thật hay bịp bợm… cứ luẩn quẩn, mờ nhạt… đến nỗi mong manh…
Khi lịch sử thuộc về bên chiến thắng…
Khi thanh âm của bên thất trận… chẳng một lần được công nhận…
Dù là đúng, dù là sai…
Dù chính nghĩa hay dù là hung tàn…
Chiến tranh vẫn luôn tàn khốc…
Dù là bên nào cuộc chiến… vẫn có người ngã xuống… vẫn có người buộc phải chiến đấu cho những điều đôi khi trái với chính mình…
Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã từng nói: “Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là vết thương chung của dân tộc cần được giữ lành thay vì lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu.”
Đã là người… sẽ có sai lầm… nhất định sai lầm…
Sai lầm cần được thú nhận, được sửa sai… Đã sai lầm… con người đâu có quyền phán xét nhau…
Đến khi nào thôi hết ăn mừng trên nỗi đau…
Đến khi nào vui… mà nước mắt thôi trào?
Mình lại nghĩ, mỗi quốc gia, mỗi dân tộc, mỗi vận mệnh ở trong dòng chảy của lịch sử, ở trong tay Đấng nắm lịch sử, trong Đấng Phán Xét…
“Lòng của vua ở trong tay Đức Giê-hô-va khác nào dòng nước chảy; Ngài làm nghiêng lệch nó bề nào tùy ý Ngài muốn” (Châm Ngôn 21:1).
Mình sinh sau, đẻ muộn…
lại thấy trân quý những ngày thanh bình…
lại thấy trân quý giai đoạn khốn khó đó, để lại nhiều gương đức tin, sẵn sàng chịu bắt bớ vì đức tin ấy…
Đức tin nơi Đấng nắm lịch sử”
Năm nay mình 24, nếu phải chọn phe giữa bất kì cuộc chiến nào, mình sẽ không chọn phe nào cả, bởi vì bên thắng hay bên thua, bên nào những người ngoài lề xã hội, sẽ là người đau khổ nhất, dễ bị ruồng bỏ nhất.
Nếu phải chọn, mình sẽ chọn một con đường “The Way Up is Down,” con đường đi đến với những người vỡ lòng, người đau yếu, người cần nhu…
English Translation:
“I’m 21 years old, an age old enough to think…
I’m also quite good at history; however every time I study Vietnamese history, there’s something painful and frustrating…
I’m also quite good at Tư Tưởng and Đường Lối (Revolutionary line of the Vietnamese Communist Party and Ho Chi Minh’s Ideology: requirements at Vietnamese university). Every time I study, I also sit and read more things from “the opposite side”…
I was born into a family where my grandparents and parents’ generation went through wars, the brutality still lingers in their hearts…
In my memories…
Every April 30th, it rained very heavily…
TV played a lot of documentaries, black and white that I used to like…
Getting older…
I used to be happy because it was a holiday, and I would have a break from school…
I used to be carefree and happy… happy over the times of sadness…
I was happy, someone shed tears…
I was happy, but there are still some people who carry the pain for so long…
Reunification
Why are there tears in my grandmother’s eyes?
How could there be such tormenting memories that my grandfather still has during the years… of re-education?
Why do my parents have memories of running away and running from bullets when they were 10 years old?
How come there are ships far across the sea, thousands of boat people, straw men… lying down…? Why?
When right or wrong, righteous or cruel, truth or deception… are so vicious, blurred… to the point of being fragile.
When history belongs to the victor…
When the sound of the losing side… is never recognized…
Whether it’s right, whether it’s wrong…
Whether righteous or cruel…
War is always cruel…
No matter which side of the war… there are still people who fall… there are still people who are forced to fight for things that are sometimes contrary to themselves…
Former Prime Minister Vo Van Kiet once said: “Therefore, when recalling an event related to war, there are millions of people happy, but also millions of people are sad. That is a communal wound of the nation that needs to be addressed. Please bandage it up instead of continuing to make it bleed even more.”
Being human… there will be mistakes… definitely mistakes…
Mistakes need to be confessed, and corrected… Mistakes have been made… people have no right to judge one another…
When will we stop celebrating over the pain?
When will happiness come and tears stop shedding?
I believe that every country, every nation, and every fate in the flow of history is in the hands of the One who holds history…
“The king’s heart is in the hand of the LORD like flowing water; he turns it wherever he pleases” (Proverbs 21:1).
I was born later, in 1999.
I appreciate my peaceful childhood.
I appreciate through that difficult period left behind were many examples of faith, and they were willing to endure persecution for that faith…
Faith in the One who holds history.
I’m 24 years old this year, if I had to choose a side in any war, I wouldn’t choose a side, because the winner or the loser, whichever side it is, the marginalized will be the most miserable and outcast.
If I had to choose, I would choose a path “The Way Up is Down, the path to care for the poor, the brokenhearted, and the needy.
Thank you for posting this and reflecting on the difficult path of humans in a world larger than ourselves.